Hạ Ý Hạo đứng sau khẽ đỡ eo Lâm San, vô hình tiếp thêm dũng khí cho cô ta.
Lâm San liếc xéo Hàn Di Quân, nếu xét về chiều cao, cô cao hơn Hàn Di Quân một cái đầu, cộng thêm thói quen thích giả vờ mình yếu đuối lương thiện của Hàn Di Quân, cho nên cô ta đứng trước mặt cô không có chút khí thế nào.
Còn có Hạ Ý Hạo đứng sau lưng khẽ tiếp thêm dũng khí cho cô, khiến cô càng có thêm sức lực mà đối mặt với cô ta, Lâm San cao ngạo liếc mắt nhìn Hàn Di Quân, khí thế mạnh mẽ đến độ dẹp tan sự hung hăng của cô ta.
"Thành phố S vốn là thành phố tôi sống từ nhỏ đến lớn, tòa án cũng là tài sản chung của nhân dân, tôi đến đây thăm ba tôi, liên quan quái gì tới cô?"
Hàn Di Quân bị khí thế của Lâm San ép lùi lại phía sau mấy bước.
Cô ta không cam lòng yếu thế mà trừng mắt đối mặt với Lâm San.
"Lâm San, tôi còn tưởng cô đi lâu như vậy chắc cũng học được gì đó. Chỉ là không ngờ được cô vẫn trước sau như một, hung hăng thô bỉ ngang ngược."