Giọng nói Hạ Kỳ nhẹ nhàng thoải mái, căn bản không nghe ra được tâm trạng, nhưng từ cặp mắt liếc xéo cô kia của anh, Tiểu Miêu Miêu lại nhìn ra được vẻ uy hiếp bâng quơ như muốn nói nếu cô dám bảo mấy lời như "sợ anh mệt" gì đó, anh nhất định sẽ tự mình thể hiện cho cô thấy năng lực của anh.
Tiểu Miêu Miêu đâu có ngốc mà tự tìm sự trừng phạt cho mình chứ.
Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ với vẻ nịnh nọt: "Không, không, không, em tin tưởng thể lực của Thất cách cách."
Nghe được lời nói của cô bé, Hạ Kỳ mới dời tầm mắt áp bức trên người cô đi, đôi môi mỏng đỏ khẽ mấp máy: "Yên tâm đi, Thất cách cách em không phải loại đàn ông yếu ớt được mỗi cái mã đâu. Dù có ôm em chạy tám trăm mét thì về đến nhà vẫn có thể thỏa mãn em trên giường."
"…"
Gương mặt Tiểu Miêu Miêu đỏ bừng lên, không muốn thảo luận đề tài này với Thất cách cách.