Hạ Kỳ buông bàn tay che miệng Tiểu Miêu Miêu ra, một tay kia vẫn ôm lấy eo cô, trong con mắt đen láy cất chứa nụ cười ranh mãnh.
"Miêu Miêu đến đây làm gì thế?"
Từ khi nhìn thấy Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu đã nghĩ kĩ phương pháp ứng phó. Cô kiễng chân lên ôm cổ Hạ Kỳ, cười hì hì: "Chẳng phải em biết Thất cách cách ở đây nên đến tìm anh sao?"
"Thật sao? Hạ Kỳ nhướng mày, trong giọng nói từ tính mang theo vẻ nghi hoặc: "Chẳng lẽ không phải là muốn trốn anh, nhưng cuối cùng ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo bị anh tóm được sao? Hử?"
Tiểu Miêu Miêu: "…"
Cô chột dạ cúi thấp đầu, đoán gì chuẩn nấy, ngoài Thất cách cách ra chắc chẳng còn ai.
"Thất cách cách, sao anh lại ở đây?"
Cô là vô tình chạy tới đây, chẳng lẽ Thất cách cách đã sớm biết cô sẽ đến nên qua ôm cây đợi thỏ ư?
Hạ Kỳ kéo Tiểu Miêu Miêu vào ngực mình. Gương mặt mềm mại của Tiểu Miêu Miêu dán sát lồng ngực rắn chắc của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh.