Hạ Kỳ ngơ ngác sờ gò má mới được Tiểu Miêu Miêu hôn. Tiểu Miêu Miêu thì cười ha ha nhìn Thất cách cách biến thành gã ngốc do bị cô hôn.
"Thất cách cách, em yêu anh chết mất."
Tiếng cười giòn tan như chuông đồng quanh quẩn ở sau xe. Hạ Kỳ cong môi, cánh tay dài ôm lấy vòng eo nhỏ của Tiểu Miêu Miêu.
"Anh cũng yêu em."
Nhìn thấy cánh tay đã vươn tới trước mặt mình, Tiểu Miêu Miêu có thể đoán được Thất cách cách "không có ý tốt".
Tốc độ xe giảm xuống một chút, Tiểu Miêu Miêu liếc qua cửa kính xe sau lưng Hạ Kỳ.
Cảnh vật bên ngoài cửa kính rất thân quen, đúng là bức tường bao quanh trường học bọn cô.
Thì ra đã tới trường học của họ rồi.
Trong lúc Tiểu Miêu Miêu nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay dài của Hạ Kỳ đã ôm lấy eo Tiểu Miêu Miêu, nhốt cô ở trong lòng mình.
Gương mặt tuấn tú dần phóng đại. Ngay khi bờ môi mỏng của anh muốn rơi xuống, Tiểu Miêu Miêu trợn mắt, giơ tay che miệng Hạ Kỳ theo phản xạ.