Buổi tối, lúc ăn cơm, Hạ Kỳ ngồi cạnh Tiểu Miêu Miêu chăm chú cúi đầu gỡ xương cá. Trong bát Hạ Lê Hân cũng có một miếng cá, anh đang làm động tác không khác Hạ Kỳ là bao.
Phải nói, gen chiều vợ đúng là cũng có thể di truyền.
Còn Hạ Lâm thì không thích ăn cá nên hai người đàn ông chỉ việc chăm lo cho người bên cạnh mình. Hơn nữa, tính cô bé tự lập từ nhỏ, đến hai tuổi là đã không cần ai đút cho ăn rồi.
Hạ Lê Hân nhìn cậu con trai thông minh, khôi ngô tuấn tú của mình, đôi mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
"Tiểu Kỳ, con muốn học trường cấp hai nào?"
Lần này, Hạ Kỳ đứng thứ nhất toàn tỉnh, tất cả các trường chuyên cấp hai của tỉnh hay các tỉnh khác đều sẵn sàng chào đón Hạ Kỳ. Vì vậy cậu có rất nhiều sự lựa chọn.
"Cứ học ở trường bây giờ thôi ạ!" Hạ Kỳ mím môi nói với vẻ thản nhiên. Đây là chuyện mà Hạ Kỳ đã quyết định xong từ rất lâu rồi.