"Vậy sao?"
Thái độ không mấy hy vọng của Hàn Di Quân lập tức trở nên đoan chính hẳn.
Cảnh sát nói chuyện với Hàn Di Quân nghiêm túc nhìn cô ta, "Cảnh sát nhân dân sẽ không lừa gạt nhân dân."
"Phì…"
Một cảnh sát khác không kìm được, suýt phì cười. Anh ta lập tức nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, khiến anh ta sợ đến nỗi vội ưỡn ngực ngẩng đầu.
Hàn Di Quân đang đắm chìm trong sự phấn khích, không nhìn thấy sự tương tác giữa hai người. Khóe mắt cô ta cong cong, cô ta nói: "Hai người hỏi đi, tôi nhất định sẽ hợp tác."
Hàn Di Quân gần như là hỏi gì đáp nấy. Gặp phải vấn đề không muốn trả lời, cô ta do dự một lát nhưng rồi cũng nói ngay, về phần thật hay giả thì không ai biết.
Cuộc thẩm vấn này diễn ra suốt từ rạng sáng đến hơn bốn giờ chiều, Hàn Di Quân đã từ trạng thái phấn khích, thần thái sáng láng đến khát nước, buồn ngủ, rồi bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
"Chú cảnh sát, đã lấy lời khai xong chưa vậy?"