Lúc Lâm Chung Tường quay lại phòng tạm giam, Hàn Di Quân đã được rửa sạch tóc tai mặt mũi.
Mái tóc đã được buộc thành kiểu đuôi ngựa, cũng không nhìn ra bị trụi phần nào.
Chỉ là trên mặt cô ta đầy vết trầy xước nhỏ do bị những hòn đá nhỏ sắc bén cứa vào.
Mặc dù không đến nỗi bị hủy hoại nhan sắc, nhưng chắc chắn vẫn sẽ để lại sẹo.
Nhìn thấy Lâm Chung Tường, Hàn Di Quân liền cười, nhào vào lòng ông ta: "Ba, chúng ta có thể đi rồi sao?"
"Vẫn chưa."
Lâm Chung Tường thở dài. Trông thấy ánh mắt mong chờ của Hàn Di Quân, ông ta không biết phải giải thích chuyện này thế nào.
"Tại sao?"
"Bởi vì Hạ Kỳ đã ra lệnh rồi. Kể cả có là chủ tịch nước tới thì con cũng không thể rời khỏi nơi này."
Không giải thích được thì cũng chỉ có thể đổ cho Hạ Kỳ thôi.
"Tại sao? Tại sao anh ta lại đối xử với con như vậy?" Hàn Di Quân cắn môi dưới, cảm thấy bị tổn thương.
"Haizz…"