"Cô tưởng là ai cũng nông cạn như cô à?"
"Đúng, tao nông cạn nên tao cứ không thích nhìn mày xinh đẹp hơn tao đấy."
Nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa của Tiểu Miêu Miêu, trong mắt Hàn Di Quân hiện lên vẻ ghen tỵ sâu sắc.
"Vậy thì ngại quá, tôi cảm thấy trong toàn thể con gái trên thế giới, chỉ có cô là xấu nhất."
Hàn Di Quân tức giận: "Mày…"
Ánh mắt liếc qua đám bùn trên tay, khóe môi cô ta đột nhiên gợi lên một nụ cười quái đản. Cô ta từ từ giơ bùn lại gần mặt Tiểu Miêu Miêu.
"Vậy tao sẽ ném cả chỗ bùn này lên mặt mày, thế thì mày sẽ là đứa con gái xấu xí nhất."
Khi thấy đống bùn đen sì càng ngày càng gần gương mặt mình mà xung quanh lại chẳng có ai, Tiểu Miêu Miêu rất hối hận vì vừa rồi mình không tìm nơi đông người để gọi điện thoại.
Hiện giờ có nói gì cũng đã muộn.
Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, không ai muốn mặt mình bị hủy hoại cả.