Hạ Mộng nhìn vẻ kinh ngạc của giáo viên chủ nhiệm, thầm cười lạnh. Cô kéo ghế lại đằng trước, đến gần giáo viên chủ nhiệm hơn một chút, cầm tay thủ thỉ tâm sự như là chị em thân thiết lâu ngày không gặp.
"Cô giáo à, cô không biết đó thôi! Đàn ông tốt bây giờ thật sự quá ít, bằng không tôi cũng đã chẳng đề phòng cẩn thận như thế, lúc Miêu Miêu mới ra đời, tôi đã định sẵn một mối hôn ước cho con bé."
Dừng lại một chút, Hạ Mộng liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm đang tỏ thái độ như ăn Sh*t, nói tiếp: "Cô giáo cũng thấy đấy, Hạ Kỳ xuất sắc như vậy, lại rất dịu dàng, săn sóc Miêu Miêu nhà chúng tôi, sau này lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông tốt. Biết đi đâu tìm một người chồng hiền hòa, ân cần như vậy đây hả, cô giáo?"
"..."