Tiểu Miêu Miêu ngồi trên đùi Hạ Kỳ ăn cơm trưa.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Kỳ đến công ty làm việc. Tiểu Miêu Miêu lê thân hình nhỏ bé chuẩn bị lên lầu ngủ bù.
Cô và Thất cách cách vần nhau đến nửa đêm, tổng cộng mới ngủ có ba, bốn tiếng.
Bây giờ bị thần ngủ nhập, cô muốn đi nói chuyện tình yêu không rời với chiếc chăn.
Cô mới vừa nằm ở trên giường, còn chưa nhắm mắt lại thì Điền Mật đã gọi đến.
Nhìn cuộc gọi của Điền Mật, Tiểu Miêu Miêu phiền não vỗ trán: "Xong rồi, sao mình lại quên chuyện này cơ chứ?"
Hôm nay là ngày cô đến chỗ Điền Mật lấy vở ghi.
Cô khóc không ra nước mắt đỡ eo rời giường, đến nơi đã hẹn với Điền Mật.
"Miêu Miêu, ở đây."
Bên trong quán cà phê, Điền Mật vừa thấy bóng người đứng ở cửa liền lập tức vẫy tay.
Tiểu Miêu Miêu dừng lại một chút. Lúc tìm được vị trí của Điền Mật, cô sải bước đến chỗ đó.
Cô không phát hiện, từ lúc cô bước vào quán cà phê, có một ánh mắt luôn dõi theo cô.