Tiểu Miêu Miêu cúi đầu mím môi, hai ngón trỏ xoay vòng với nhau: "Em không muốn."
Hạ Kỳ khẽ rũ mắt, hỏi cô: "Tại sao em không muốn?"
Tiểu Miêu Miêu nhún vai đáp:"Không muốn là không muốn thôi, không có lý do gì cả."
Hạ Kỳ lẳng lặng nhìn Tiểu Miêu Miêu vài lần, không khí tựa như ngưng đọng lại, khiến người ta thấy ngột ngạt.
Ngay tại thời điểm Tiểu Miêu Miêu vô cùng chột dạ dưới ánh nhìn chăm chú của Hạ Kỳ, bỗng nhiên, anh vươn cánh tay ra ôm cô vào lòng.
Ngón tay thon dài trắng nõn của anh nắm cằm của Tiểu Miêu Miêu, nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt mình.
"Miêu Miêu, có phải em vẫn còn xem anh là người ngoài không?"
Tiểu Miêu Miêu chạm vào đôi con ngươi đen láy như thấu suốt được mọi chuyện kia, vô thức phủ nhận: "Không có."
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Miêu Miêu luôn biết mình là người của Thất cách cách, hơn nữa tối qua hai người còn làm chuyện thân mật nhất, làm sao cô có thể xem anh là người ngoài chứ?