Nghe vậy, mặt Tiểu Miêu Miêu lập tức đỏ bừng.
Tuy da mặt cô khá dày, thỉnh thoảng còn trêu chọc Thất cách cách, nhưng bây giờ bị Thất cách cách trêu ngược lại, trái tim nhỏ bé của cô nhóc vẫn đập thình thịch, có phần không chịu nổi.
Một tay Hạ Kỳ ôm lấy eo Tiểu Miêu Miêu, tay kia cầm dĩa xiên một miếng bít tết anh vừa cắt xong.
Lúc cái dĩa được đưa đến, Tiểu Miêu Miêu còn tưởng Thất cách cách đút cho cô ăn.
Nhưng khi cô há miệng ra thì lại trơ mắt thấy miếng bít tết vào miệng Hạ Kỳ.
Tiểu Miêu Miêu: "…"
Cô há miệng, có thế nào cũng không ngờ Thất cách cách lại hành động như vậy.
Tiểu Miêu Miêu tủi thân lên án: "Thất cách cách, anh ăn bít tết của em."
"Ừ, trả lại cho em."
Hạ Kỳ đẩy miếng bít tết ra khỏi miệng, đúng là miếng bít tết anh vừa bỏ vào mồm.
Hàm răng đều tăm tắp, trắng tinh cắn miếng bít tết, trên đôi môi mỏng dính màu đỏ thẫm của nước sốt, nhưng chẳng những không ghê tởm, mà trông còn có cái gì đó đặc biệt.