Ở bên đối diện của bàn ăn, Hạ Mộng gắp thịt đút cho Tiểu Miêu Miêu, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ nghi hoặc: "Tiểu Miêu Miêu hỏi cái này làm gì vậy?"
"Núc… về… về nhà, ôn ã nói… với… chú… phải gọi phụ hênh*."
(*) Lúc… về… về nhà, ông xã nói… với… chú… phải gọi phụ huynh.
Trong miệng Tiểu Miêu Miêu đầy ắp thịt gà, cô bé nói theo lời Miêu Kỳ Phong dạy mình, nhưng giọng lại ngọng líu ngọng lô.
Gọi phụ huynh?
Hạ Mộng đặt đũa xuống, nhìn về phía hai đứa trẻ ngồi ở phía đối diện. Đôi môi đỏ mím thành một đường thẳng, sự dịu dàng trong đôi mắt xinh đẹp cũng đổi bị thay thế bởi vẻ dò xét.
"Nói đi, hai đứa có chuyện gì giấu diếm chị."
"Không có."
"Chuyện đó… úi…"
Miêu Kỳ Phong đang định nói thì bàn tay đang để dưới gầm bàn của cậu bỗng bị người ta véo một cái, cậu đau đến mức gào toáng lên.
Tiểu Miêu Miêu không hiểu, mặt mày ngốc nghếch nhìn qua Miêu Kỳ Phong đang có vẻ mặt dữ tợn: "Chú, chú bị "trúng gió" ạ?"