Ngọc Mạn Nhu còn định nói gì thì đã nghe thấy một giọng nói trầm trầm từ tính mang theo vẻ đùa cợt từ tốn vang lên ở trên tầng.
"Mẹ, mẹ thật sự rất thích trẻ con à?"
"Tất nhiên."
"Nhưng mà con nhớ lúc con và em gái sinh ra, mẹ chẳng hứng thú gì mấy mà!"
"Ặc…"
Ngọc Mạn Nhu lại bị con trai lật tẩy một lần nữa, á khẩu không trả lời được.
"Ai bảo con với em gái con từ nhỏ đã già dặn rồi, mỗi lần mẹ ôm các con thì các con liền bày ra vẻ ghét bỏ."
"Chẳng lẽ không phải là do mẹ không biết ôm trẻ con à?"
"Mẹ…"
Vừa nói đến đây, Ngọc Mạn Nhu đã nước mắt đầy mặt.
Con trai và con gái từ nhỏ đã ngoan ngoãn, rất ít khi khóc nhè, mỗi ngày ngoài ngủ thì là ăn. Sau khi lớn lên thì lại càng già dặn như ông cụ non, bà cụ non.
Hai tuổi biết chơi thẻ học chữ, ba tuổi biết đọc sách thánh hiền, bốn tuổi, năm tuổi thì càng không cần phải nói.