Hạ Ý Hiên không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ Điền Mật bỗng nhiên không ngủ cùng anh ta nữa.
Người ta nghe lời mẹ, Hạ Ý Hiên thì cứ luôn miệng nói rằng mình là kẻ nghe lời vợ mà chẳng biết ngượng.
Hạ Ý Hiên luôn giữ vững quan điểm "ở trước mặt vợ, cần sĩ diện làm quái gì", cho nên bèn xáp tới trước mặt Điền Mật như một con cún con.
"Được rồi, được rồi, cô vợ ngốc à, cho dù anh có giáng cho chính mình hai cái tát thì cũng không thể tát em đâu!"
Hạ Ý Hiên dè dặt ôm Điền Mật vào lòng: "Sau này tuyệt đối không được nói mấy lời giận dỗi đòi về nhà nữa, đã biết chưa?"
Nghe Hạ Ý Hiên nói vậy, Điền Mật giận đến muốn bật cười. Cô ấy còn chưa kết hôn với Hạ Ý Hiên, quay về nhà mình mấy ngày thì có gì quá đáng đâu?
Cơn say rượu lại xông lên, Điền Mật choáng váng, không muốn đếm xỉa Hạ Ý Hiên nữa.
"Đầu em bị choáng, lát nữa phiền anh bế em về nhà."
"Cái gì?" Giọng của Hạ Ý Hiên cao lên.