Hạ Lâm có tính cách lạnh lùng bẩm sinh, người bình thường vốn dĩ không thể đi vào lòng của cô ấy.
Tiểu Miêu Miêu mất mười hai năm mới khiến Hạ Lâm chấp nhận cô là chị dâu.
Còn Đường Bảo Bối lại là kiểu tính cách ngoài lạnh trong nóng. Ở cạnh lâu ngày, bạn sẽ nhận ra, Đường Bảo Bối dịu dàng chu đáo, tựa như là một người chị cả vậy.
Cho dù là Hạ Lâm hay là Đường Bảo Bối cũng đều là người cô không nỡ rời xa.
Cô thật sự không nỡ để Đường Bảo Bối đi.
Lời nói của Tiểu Miêu Miêu không chỉ làm rung động tiếng lòng của Đường Bảo Bối, mà còn khiến Điền Mật xúc động.
Điền Mật ôm lấy Đường Bảo Bối, bắt đầu khóc nức nở.
"Bảo Bối, nếu cậu đi rồi, sau này ai đến căng tin ăn cơm cùng tớ? Ai cùng tớ đến thư viện ôn bài? Ai trốn học cùng với tớ? Ai viết nhạc cho Miêu Mi Bảo Bối của chúng ta đây?"
"Chẳng phải tớ có để lại cho các cậu mấy bài hát đấy ư? Các cậu cứ xem như tớ vẫn có mặt đi!"