Hạ Kỳ cười véo mũi Tiểu Miêu Miêu: "Nhóc con xấu xa, em dọa Thất cách cách sợ chết rồi đó."
"Ai bảo Thất cách cách không sợ chứ!" Tiểu Miêu Miêu ra vẻ kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác.
Bàn tay to lớn ấm áp của Hạ Kỳ nâng cằm Tiểu Miêu Miêu, để cô quay đầu lại.
"Vừa rồi em làm anh hết hồn, nên phải bồi thường."
"Bồi thường cái gì… Ưm…"
Tiểu Miêu Miêu còn chưa nói được hết câu thì đôi môi hồng đã bị Hạ Kỳ khóa lại. Nụ hôn này dịu dàng hơn nụ hôn ban nãy rất nhiều. Đầu lưỡi ấm nóng cẩn thận lần theo bờ môi xinh đẹp của cô. Ngoài sự ngạc nhiên lúc mới đầu, Tiểu Miêu Miêu nhắm mắt lại bắt đầu hưởng thụ nụ hôn này.
Khi hai người đang hôn nhau đắm đuối, không kiềm chế nổi dục vọng của mình thì một âm thanh chẳng phù hợp chút nào vang lên trong căn phòng.
Ọc ọc ọc…
Thứ âm thanh vô duyên đó vang lên khiến cả hai người đều dừng lại. Tiểu Miêu Miêu ngượng ngùng dứt ra khỏi nụ hôn, vùi mặt vào trong chăn, xấu hổ không dám gặp ai.