Nghe người ta nói chuyện đính hôn với mình là nghĩ không thông, Hạ Kỳ tối sầm mặt lại. Tiếc là anh đang đeo khẩu trang nên thật sự không nhìn ra. Chỉ có bàn tay đang siết chặt lại là khiến Tiểu Miêu Miêu cảm nhận được hơi thở bất ổn của Hạ Kỳ.
Cô cười giải thích: "Đính hôn từ sớm là bởi vì phải nhanh chóng đóng dấu chủ quyền với người đàn ông ưu tú."
Liễu Khanh Khanh vẫn cảm thấy không đáng: "Lỡ như sau này gặp được người ưu tú hơn thì sao?"
Tiểu Miêu Miêu cười lắc đầu: "Bất kể là người đàn ông ưu tú như thế nào cũng không sánh nổi chồng chưa cưới của tôi."
Lời của Tiểu Miêu Miêu đã lấy lòng Hạ Kỳ, khiến hàng mày đang nhíu chặt lại của anh giãn ra. Bàn tay đang cầm Tiểu Miêu Miêu cũng bất giác hơi nới lỏng ra. Tiểu Miêu Miêu thầm cười trộm. Thất cách cách đúng là một tên trong nóng ngoài lạnh.
Liễu Khanh Khanh vẫn cảm thấy không đáng: "Cô còn nhỏ như vậy, còn chưa yêu đương được hai năm mà đã chọn một ông chú như thế, thiệt thòi đấy."