"Cậu không giận Lâm San hả?" Điền Mật không tin lắm.
Lúc ở trong trường, Lâm San thường xuyên chặn đường bọn cô, thậm chí còn nói những lời rất khó nghe nữa.
Tiểu Miêu Miêu thản nhiên nhìn Điền Mật: "Không giận thật mà."
Dù sao lúc Lâm San mắng cô ở trong trường, cô cũng đều mắng lại nhiệt tình. Không nói đến những cái khác, việc hai người đấu võ mồm cũng rất là thú vị. Bây giờ Lâm San đi rồi, chắc hẳn ở trường sẽ bớt đi một niềm vui.
Nếu Điền Mật biết sở thích quái dị này của Tiểu Miêu Miêu thì chắc chắn sẽ đá cô xuống đất.
Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài, thím Nghiêm bưng hai ly nước hoa quả vào.
"Hai cháu nói chuyện lâu như vậy chắc đều khát nước rồi!"
Điền Mật cầm lấy một ly nước hoa quả lạnh trong khay rồi cười tủm tỉm với thím Nghiêm: "Cảm ơn thím Nghiêm."
Tiểu Miêu Miêu cũng cảm ơn theo: "Cảm ơn thím Nghiêm."