Hạ Kỳ trông thấy dáng vẻ cúi đầu tủi thân của cô bé, bỗng dưng không buông lời trách mắng được. Cũng phải, một cô nhóc chỉ mới hai tuổi, sao có thể biết được thư tình là gì cơ chứ. Tiểu Miêu Miêu yêu thích những thứ trông đẹp đẽ xinh xắn, nên có lẽ chỉ đơn thuần cảm thấy thích bức thư này mà thôi!
Nếu như hỏi trên đời này người hiểu rõ Tiểu Miêu Miêu nhất là ai, vậy thì người đó chắc chắn là Hạ Kỳ.
Sắc mặt cậu bình tĩnh lại, giơ tay xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, giọng nói dịu dàng hơn đôi chút: "Nói cho ôn ã biết, là ai đưa cho em, được không nào?"
Tiểu Miêu Miêu không nói cũng không được, cúi đầu xuống, rồi bỗng nhiên khóc òa lên. Bàn tay đang vuốt tóc Tiểu Miêu Miêu của Hạ Kỳ sững lại.
Mấy người đang nghỉ ngơi trên sân thể dục bị tiếng khóc của Tiểu Miêu Miêu thu hút sự chú ý, dừng lại mọi hoạt động, sững sờ nhìn về phía hai người dưới bóng cây.