Hạ Kỳ khom lưng xuống, để cho Tiểu Miêu Miêu có thể chạm vào khuôn mặt của mình.
Bàn tay của Tiểu Miêu Miêu vươn ra giữa chừng đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy. Cô đang sững sờ, đã thấy Hạ Kỳ quỳ một gối xuống đất.
Trên đóa hồng kiều diễm như lửa có một chiếc nhẫn tinh xảo nằm đó. Đó là một chiếc nhẫn kim cương hình con mèo nhỏ. Trên thân nhẫn khảm viên kim cương nhỏ xíu màu hồng phấn, tôn lên con mèo nhỏ vừa đẹp đẽ lại vừa lười biếng.
Dưới ánh đèn hoa lệ, con mèo nhỏ tỏa ra ánh hào quang lóa mắt.
Giọng nói trầm khàn cuốn hút của Hạ Kỳ ẩn chứa tình cảm sâu đậm vô hạn: "Miêu Miêu, mười tám năm trong cuộc đời của em đã dành cho anh. Bây giờ, anh muốn cả quãng đời còn lại của em, em có bằng lòng trao cho anh không?"
Trái tim của Tiểu Miêu Miêu đập rất nhanh, cứ như là sắp ngạt thở vậy.
Cô chưa từng tưởng tượng tới việc Thất cách cách sẽ tỏ tình và thề hẹn với cô trong tình cảnh này.