Lúc Tiểu Miêu Miêu đến cổng trường thì Hạ Kỳ vẫn chưa tới. Cô buồn chán dựa vào cây cột ở trước cổng trường chờ Hạ Kỳ.
Mặc dù diễn đàn của trường bị đánh sập, nhưng sự tích vẻ vang của Tiểu Miêu Miêu đã lan truyền trong trường từ lâu. Bây giờ cô là người nổi đình nổi đám ở Anh Xán rồi.
Cô đang đứng ở nơi dễ thấy như cổng ra vào, rất nhiều người đi ngang qua nơi này đều chỉ trỏ Tiểu Miêu Miêu.
Cô không ngờ trong trường lại có nhiều bà tám đến vậy. Tiểu Miêu Miêu phủi phủi người, đứng thẳng lên, định rời khỏi đây để tìm chỗ yên tĩnh.
Có điều, cô vừa nhấc chân thì đã bị ai đó kéo lại.
Tiểu Miêu Miêu quay đầu liếc nhìn cánh tay đang níu cô lại, nhíu mày: "Tống Khải Minh, cậu túm tay tôi làm gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt xa lánh của Tiểu Miêu Miêu, Tống Khải Minh liền vội vàng buông tay ra, cẩn trọng để tay sau lưng.
"Chuyện đó, ngại quá, tớ chỉ nhất thời nóng lòng thôi."
Tiểu Miêu Miêu nhìn cậu ta: "Cậu tìm tớ có việc gì không?"
"Tớ…"