Trong từ điển của Hạ Kỳ chưa từng tồn tại chuyện hạ thủ lưu tình, bởi vì nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.
Nhìn thấy Hạ Kỳ còn không thèm chớp mắt mà đã đánh sập diễn đàn, Hạ Ý Hạo cảm thấy nhức nhối thay cho hiệu trưởng.
Hạ Kỳ tắt máy tính, lại nhìn về phía Hạ Ý Hạo.
"Cậu nghi ngờ ai là người đã đăng bài viết ấy lên?"
"Hàn Di Quân."
"Hàn Di Quân?"
Hạ Kỳ nhíu mày, cái tên này hình như hơi quen quen, nhưng nghe lại có vẻ đã lâu. Nhất thời, Hạ Kỳ không nhớ ra đã nghe thấy cái tên này ở đâu.
Sắc mặt Hạ Kỳ sa sầm xuống: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Cậu kể lại từ đầu đến cuối cho tôi."
Nói đến chuyện chính, Hạ Ý Hạo không còn vẻ cợt nhả như trước mà trở nên nghiêm túc hẳn.
Anh kể lại chuyện hôm đó một cách tường tận. Kết quả, anh ta nhận được cái lườm của Hạ Kỳ.