Nhìn ba mình hùa theo, cảm xúc của Lâm San vỡ òa. Cô ta hét to lên: "Mẹ con chỉ sinh một mình con thôi, con không có em gái."
Lâm Chung Tường vốn định nói với Lâm San rằng Hàn Di Quân là em gái cùng cha khác mẹ với cô ta. Nhưng thấy con gái kích động như vậy, ông ta lại nuốt lời đã đến cửa miệng xuống. Cứ để hôm khác nói sau đi!
Lâm Chung Tường không nói không có nghĩa là Hàn Di Quân sẽ không nói.
Hàn Di Quân ghé vào trong lòng Hàn Tuyết, hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm San: "San San, mặc dù chúng ta không phải do một mẹ sinh ra nhưng ba của chúng ta quả thật là cùng một người!"
"Di Quân…"
Lâm Chung Tường muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã muộn…
Câu nói ấy giống như sét đánh giữa trời quang. Cả người Lâm San chấn động, lảo đảo, không đứng vững nổi nữa.
"Cô nói cái gì?"
Dường như Hàn Di Quân cũng nhận ra là mình đã nói sai rồi.
Cô ta nhíu chặt mày lại: "Tớ không nói gì hết."