Để cho thuận tiện, Lâm San còn lưu hết mấy tấm ảnh mà thám tử tư đưa cho mình vào trong máy ảnh. Cho nên, lần này quả thật là chẳng những Hàn Di Quân tiết kiệm được một số tiền lớn, mà còn bớt được thời gian đi tìm người điều tra.
Sau khi xử xong mấy tấm ảnh, Hàn Di Quân đặt máy ảnh về lại chỗ cũ.
Lúc Lâm San bưng nước ra, Hàn Di Quân đang cầm điện thoại gọi điện.
"A lô, cái gì cơ? Được, tôi sẽ quay về ngay."
Hàn Di Quân cúp máy, rồi đứng lên, nhìn Lâm San với vẻ mặt lo lắng: "San San, nhà tớ có chút chuyện đột xuất, tớ đi trước đây."
Lâm San quan tâm hỏi han: "Có chuyện gì vậy? Có cần tớ giúp gì không?"
"Không cần đâu." Hàn Di Quân vội vàng đi đến chỗ cửa trước để thay giày.
Khi trông thấy giày của Lâm San bày trong tủ chỗ cửa ra vào, từ sâu trong đáy mắt Hàn Di Quân chỉ còn sự âm u.
"Ừ, ừ." Lâm San chưa nhận ra vẻ khác lạ của Hàn Di Quân, quan tâm nói: "Có chuyện gì thì cậu cứ gọi điện cho tớ."
"Được."