Sau lưng Điền Mật có nhà họ Điền và nhà họ Hạ, nếu không phải lúc bất đắc dĩ, Lâm San cũng không muốn cãi nhau với Điền Mật.
Điền Mật liếc mắt, vừa phách lối lại khoa trương cãi lại: "Lâm San, m* nó, cô hoang tưởng à. Miêu Miêu nhà tôi động đến cô lúc nào? Lại còn ân oán nữa, bị điên hả?"
Lâm San không ngờ Điền Mật lại phản ứng như vậy. Cô ta cười khẩy nhìn về phía Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, chẳng lẽ gia giáo của nhà họ Miêu không dạy cho cô biết là lúc nói chuyện phải nhìn ánh mắt của người ta à?"
Tiểu Miêu Miêu nhìn vào cây bút máy bị vứt trên sàn nhà, đôi mắt trở nên hơi u ám. Cô nhìn Lâm San bằng đôi mắt thâm trầm, khiến Lâm San rùng mình.
Tiểu Miêu Miêu khoanh tay lại, cười ha hả: "Nhà họ Miêu chỉ dạy tôi là khi nói chuyện với con người mới cần nhìn ánh mắt của đối phương."
Lâm San sững sờ. Điền Mật cười nhạo: "Đúng là đồ ngu."
Lâm San xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Điền Mật: "Điền Mật, cô im miệng đi."