Tiểu Miêu Miêu vén tóc mình lên: "Để cho hai chúng ta nhìn xứng đôi hơn một chút ấy mà!"
Động cơ của Tiểu Miêu Miêu thì tốt, nhưng Hạ Kỳ lại không đồng ý cho cô làm hỏng tóc mình.
"Em có biết mấy loại thuốc nhuộm tóc kia hại tóc lắm không?"
"Em biết chứ!" Tiểu Miêu Miêu bĩu môi: "Em cũng đâu có nhuộm thường xuyên, thi thoảng mới nhuộm một lần, không sao đâu."
"Không được, một lần cũng không được." Hạ Kỳ ngang ngược ra lệnh.
"Tại sao chứ?" Tiểu Miêu Miêu ưỡn cao ngực, không vừa lòng mà lên án: "Chẳng phải anh cũng nhuộm đó ư? Tại sao chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn?"
"Lẽ nào cái mái tóc này là anh tự nguyện đi nhuộm ư?" Hạ Kỳ nói.
Tiểu Miêu Miêu chột dạ. Đôi mắt đen như mực của Hạ Kỳ hơi nheo lại: "Không có lần sau nữa đâu đấy."
"Hì hì, vâng ạ." Tiểu Miêu Miêu vội nịnh nọt cười đáp.
Hôm nay rốt cuộc cô đã hiểu được sự ngang tàng của Thất cách cách rồi.
Thế nhưng, cô lại thích vậy mới chết chứ.