Sau khi ăn cơm xong, Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu về ký túc xá nghỉ ngơi.
Hiệu trưởng vốn định giữ ông Miêu ở lại uống trà, nhưng Miêu Chấn Trung buổi chiều phải lên lớp, hơn nữa ông cũng không thích nói chuyện với hiệu trưởng lắm, vì hiệu trưởng thật sự rất hay lảm nhảm.
Lời có ích hay không đều nói rất nhiều.
Thấy không giữ nổi ông Miêu, hiệu trưởng đành tiễn ông Miêu ra cửa. Vừa bước về phía cửa, hiệu trưởng vừa nói về quan hệ giữa Tiểu Miêu Miêu và Hạ Kỳ với ý tứ không rõ ràng.
"Ông Miêu, có một chuyện tôi không biết có nên hỏi hay không."
Ông Miêu nói với vẻ không kiên nhẫn: "Nếu đã biết không nên hỏi, vậy thì đừng hỏi nữa."
Hiệu trưởng: "..."
Ông Miêu, ông có thể đừng thẳng thắn quá như vậy không?
Hiệu trưởng trầm mặc hồi lâu, rồi nói tiếp: "Nhưng nếu tôi không hỏi, thì lại rất tò mò."
"Vậy ông nói đi." Miêu Chấn Trung nhướng cao lông mày.
Nói thì nói đi, cứ úp úp mở mở, vị hiệu trưởng này nên đổi được rồi. Hiệu trưởng liếc thấy vẻ mặt khác lạ của Miêu Chấn Trung, dò hỏi: "Ờ... Tôi muốn hỏi một chút, Hạ Kỳ và Miêu Miêu là quan hệ gì?"
Miêu Chấn Trung hỏi ngược lại: "Ông cho rằng chúng nó là quan hệ gì?"
"Anh trai nhà hàng xóm?"
Miêu Chấn Trung lạnh lùng cười giễu một tiếng.
"Hay... bạn trai?"
Hiệu trưởng thấy sự phỏng đoán này thật quá to gan. Nhưng cái kiểu ở bên nhau của hai đứa nó đúng là rất giống đôi tình nhân. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một đứa trẻ hai tuổi và một thằng nhóc mười hai tuổi thì yêu đương cái gì?
Nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng. Chênh lệch tuổi tác giữa hai đứa có hơi nhiều quá đấy!
Nhưng trái với suy nghĩ của hiệu trưởng chính là ông Miêu lại gật đầu thừa nhận.
"Ừ!"
"..."
Hiệu trưởng mím môi: "Ờ... Ông Miêu, tôi thấy chúng nó còn nhỏ, không thích hợp yêu đương."
Miêu Chấn Trung nhướng mày: "Chúng nó đã yêu thương nhau được hai năm rồi, bây giờ ông đến nói với tôi là không thích hợp yêu đương?"
Hiệu trưởng: "..."
"Yêu đương phải yêu từ bé, ông "out" rồi." Miêu Chấn Trung vỗ vào vai hiệu trưởng với ý vô cùng sâu xa.
Hiệu trưởng: "..."
Là tư tưởng của ông Miêu quá phóng khoáng ấy chứ!
Người ta yêu đương là có sự đồng ý ngầm của phụ huynh hai bên, ông còn có thể nói gì nữa?
...
Tiểu Miêu Miêu luôn có thói quen ngủ trưa.
Từ trong căng tin đi ra, Hạ Kỳ liền bế Tiểu Miêu Miêu đến ký túc xá mà trường phân cho cậu. Cậu và Miêu Kỳ Phong ở cùng một ký túc xá, nhưng Hạ Kỳ không thích ở trong trường, từ ngày đi học đầu tiên, giường ký túc của cậu vẫn luôn để trống.
Ánh nắng giữa trưa gay gắt như thiêu đốt, Hạ Kỳ bung ô ra rồi đẩy cho Miêu Kỳ Phong, bảo cậu ta cầm che cho cậu và Tiểu Miêu Miêu.
Miêu Kỳ Phong không thèm đôi co với Hạ Kỳ, cực kì ngoan ngoãn cầm lấy chiếc ô. Hạ Kỳ vô cùng ngạc nhiên nhìn Miêu Kỳ Phong.
Ánh mắt Miêu Kỳ Phong lóe sáng, một tay cầm ô che nắng, tay kia giắt vào trong túi quần, đôi mắt nhìn sang hướng khác.
"Ôn ã, Miêu Miêu mún đi ngủ*."
(*) Ông xã, Miêu Miêu muốn đi ngủ.
Giọng nói của Tiểu Miêu Miêu mềm mại, mang theo âm mũi, còn có chút ngái ngủ vô cùng đáng yêu, Hạ Kỳ chậm rãi thu ánh mắt từ trên người Miêu Kỳ Phong về, đưa tay điều chỉnh lại tư thế thoải mái cho Tiểu Miêu Miêu.
Trước đây, khi Hạ Kỳ chưa đến ký túc xá, Miêu Kỳ Phong mỗi ngày đều than thở với cậu, tại sao không ở lại ký túc xá trong trường, nhưng hôm nay cậu đến rồi, Miêu Kỳ Phong bỗng nhiên lại ngăn cản bằng mọi giá.
"Hạ Kỳ, hay là chúng ta đưa Tiểu Miêu Miêu về nhà ngủ trưa đi!"
Tiểu Miêu Miêu nằm sấp trên vai Hạ Kỳ, đôi mắt nhíu cả vào, thỉnh thoảng lại còn hắt hơi một cái.
Hạ Kỳ nhẹ nhàng vỗ vào lưng Tiểu Miêu Miêu, giọng nhàn nhạt: "Miêu Miêu buồn ngủ rồi."
"Giường ký túc cứng lắm, tớ lo Tiểu Miêu Miêu ngủ sẽ không thoải mái."
"Không sao, lát nữa đem chăn của cậu qua trải lên giường thì sẽ êm thôi."
"..."
Mặc kệ Miêu Kỳ Phong nói thế nào, hôm nay Hạ Kỳ chắc chắn sẽ ở lại ký túc xá.