Hạ Kỳ nhai sô cô la trong miệng, lấy từ trong túi đặt ở bên cạnh ra một tờ giấy ướt, nhẹ nhàng lau khóe miệng dính sô cô la của Tiểu Miêu Miêu.
Cậu ngước mắt hờ hững liếc qua ba người ở chỗ không xa, nhướng mày: "Chưa từng thấy dùng miệng đút sô cô la hay sao?"
Ba người: "..."
Bọn họ quả thực chưa thấy bao giờ. Miêu Chấn Trung đứng ở gần hơn mới phát hiện ra, quả thật trên miệng cô cháu gái nhà mình có một miếng sô cô la đen.
Khụ khụ... Nếu Hạ Kỳ có thể hôn thật, tuyệt đối là khẩu vị nặng.
Cảnh báo hủy bỏ, Miêu Chấn Trung khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay về phía hai người đang đứng ngoài cửa: "Vào ăn cơm đi!"
Miêu Chấn Trung ngồi chỗ ngay cạnh Hạ Kỳ, tiếp đó là Miêu Kỳ Phong, tiếp đó nữa chính là hiệu trưởng.
Hai phần đồ ăn ở trong khay cơm chắc chắn không đủ cho nhiều người ăn như vậy, hiệu trưởng lại gọi thêm mấy món. Lúc Hạ Kỳ lau mặt cho Tiểu Miêu Miêu, cô bé không ngừng quan sát ba người vừa mới bước vào.
Nhìn thấy Miêu Chấn Trung, Tiểu Miêu Miêu liền nở nụ cười ngọt ngào: "Ông nội!"
Miêu Chấn Trung khẽ nhếch miệng cười: "Miêu Miêu, tới đây, ông nội bế nào."
"Vâng ạ."
Tiểu Miêu Miêu giãy giụa vài cái trong lòng Hạ Kỳ, từ trên đùi của cậu trượt xuống, bước bằng đôi chân nhỏ bé, chân nam đá chân chiêu, chạy đến trước mặt Miêu Chấn Trung, ôm lấy bắp đùi của ông.
Miêu Chấn Trung vội vàng bế Tiểu Miêu Miêu vào lòng đầy âu yếm, dáng vẻ căng thẳng giống như sợ người khác cướp đi Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu này, vừa nãy bọn con làm gì vậy?" Miêu Chấn Trung vẫn có chút không yên tâm, có thể là Hạ Kỳ nhìn thấy bọn họ đến nên đã lén lút thay đổi chiến thuật. Chẳng may sau này Hạ Kỳ tranh thủ lúc bọn họ không có ở đây mà hôn môi cô cháu gái, vậy biết phải làm sao?
Lúc Miêu Chấn Trung hỏi cháu gái, còn ngước mắt, liếc về phía Hạ Kỳ một cái.
Hạ Kỳ ngồi trên ghế với vẻ mặt hờ hững, không rõ là vui hay giận, cũng không nhìn ra rốt cuộc trong lòng cậu đang có bực bội hay căng thẳng gì không.
Đôi mắt to, sáng ngời của Tiểu Miêu Miêu khẽ chuyển động, giọng nói mềm mại chậm rãi vang lên: "Sô cô na to quá, cháu ăn không chược, đút cho ăn*..."
(*) Sô cô la to quá, cháu ăn không được, đút cho anh...
Tiểu Miêu Miêu chợt ngừng lại, bàn tay nhỏ bé vò đầu rồi phấn khởi nói: "Đút cho Thất cách cách ăn*."
(*) Đút cho anh Kỳ ăn.
"Vậy sao cháu không lấy bằng tay để đút?"
Mà là lấy miệng đút?
Miêu Chấn Trung không nói ra câu sau, bởi vì quá dễ dàng khiến người khác nghĩ xa xôi.
"Tay bẩn, có vi khuẩn, ăn vào sẽ đau bụng, Miêu Miêu không muốn để Thất cách cách đau bụng, khó chệu*."
(*) Miêu Miêu không muốn để anh Kỳ đau bụng, khó chịu.
Kể từ khi biết nói thì đây là lần đầu tiên Tiểu Miêu Miêu nói một câu dài như vậy, còn là vì Hạ Kỳ, Miêu Chấn Trung có chút đố kỵ.
Miêu Chấn Trung lại hỏi: "Không làm gì khác nữa?"
Tiểu Miêu Miêu nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu: "Làm chái chì khác*?" (*) Làm cái gì khác?
Tiểu Miêu Miêu có đôi mắt to tròn và trong veo, trong đôi nhãn cầu sáng long lanh ấy phản chiếu lên hình ảnh của ông.
"Không có gì."
Miêu Chấn Trung quay mắt sang hướng khác với vẻ không tự nhiên, sao ông có thể suy nghĩ lệch lạc về một cô bé dễ thương, trong sáng như vậy chứ? Đúng là càng già càng không biết nghiêm túc.
Hiệu trưởng đứng cạnh nãy giờ vẫn muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến đầu môi lại nuốt ngược vào trong. Từ sự tương tác giữa Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu, có thể nhìn ra hai đứa hình như đã ở bên nhau lâu lắm rồi. Chả trách một đứa luôn lạnh lùng, dửng dưng, không hề để tâm đến chuyện gì như Hạ Kỳ lại dễ dàng đồng ý yêu cầu của ông như vậy.
Nhưng còn bé vậy mà đã yêu đương, có phải hơi sớm quá không?
Lúc ăn cơm, Tiểu Miêu Miêu lại chạy vào lòng Hạ Kỳ, ở đây không có ghế ăn cho trẻ em, Hạ Kỳ đành phải để Tiểu Miêu Miêu ngồi trên đùi cậu. Tiểu Miêu Miêu không thích ngồi ghế ăn của trẻ em, cô bé thích ngồi ăn cơm trên đùi của Hạ Kỳ như lúc này.
Nhưng lúc ở nhà, Thất cách cách bảo cô lớn rồi, phải giống như Tiểu Lâm Lâm, ngồi trên ghế ăn của trẻ em. Bây giờ được ngồi trên đùi của Thất cách cách, Tiểu Miêu Miêu vô cùng phấn khởi.
Ngón tay nhỏ bé một lúc lại chỉ vào món này: "Em muốn ăn chái nài*."
(*) Em muốn ăn cái này.
Một lúc lại chỉ vào món kia: "Em không muốn ăn chái nài, em muốn ăn chái kia*."
(*) Em không muốn ăn cái này, em muốn ăn cái kia.