Tiểu Miêu Miêu giẫm chân tức giận.
"Thất cách cách, anh là cái đồ cổ hủ. Lão già cổ hủ."
Hạ Kỳ không thèm quay đầu nhìn, dứt khoát đóng cửa phòng tắm lại.
Tiểu Miêu Miêu ấm ức ngồi trên giường. Sao trước giờ cô không phát hiện Thất cách cách lại là người cố chấp như vậy nhỉ?
Phải, Hạ Kỳ là một người cố chấp. Anh cố chấp yêu chiều Tiểu Miêu Miêu, cố chấp trân trọng cô gái anh thương. Nếu không cố chấp, anh nghĩ anh và Tiểu Miêu Miêu sẽ không thể đến với nhau.
Ra khỏi phòng tắm, cô nhóc đã mặc xong đồ lót. Cô ngồi ở mép giường, vắt chéo đôi chân dài mảnh mai, khoanh tay hừ lạnh: "Bây giờ anh có thể mặc quần áo cho em rồi chứ!"
Hạ Kỳ im lặng bước tới trước mặt Tiểu Miêu Miêu, cầm váy mặc vào cho cô, rồi dắt cô vào phòng tắm.
Đứng trước bồn rửa mặt, Hạ Kỳ bóp kem đánh răng đưa cho Tiểu Miêu Miêu. Còn cô cứ như người không xương mà dựa vào người Hạ Kỳ.