Hạ Kỳ đưa tay cầm sợi dây chuyền, không hề bỏ khẩu súng đang đặt trên trán chị Thang ra: "Chủ nhân của sợi dây chuyền đang ở đâu?"
Hạ Kỳ không ngốc, nếu sợi dây chuyền ở trong tay người phụ nữ này thì chứng tỏ cô ta biết Tiểu Miêu Miêu đang ở đâu.
"Không, tôi không biết. Tôi nhặt được sợi dây chuyền này ở ven đường." Chị Thang thề thốt phủ nhận.
Hạ Kỳ cười lạnh, họng súng ngắn đột nhiên dí sát vào trán chị Thang, khiến cô ta cảm nhận được cái lạnh của nó.
"Cô chẳng ngoan chút nào." Hạ Kỳ một tay cầm súng lục, một tay cầm sợi dây chuyền lắc lư ở trước mặt chị Thang: "Biết chủ nhân của sợi dây chuyền này là ai không?"
Chị Thang đã bị dọa sợ rồi, lắc đầu như trống bỏi, ấp úng như kẻ điên: "Không, không biết, tôi không biết, cậu đừng hỏi tôi."
Cô ta quả thật không biết lai lịch của cô gái vừa rồi. Chỉ là cô ta thấy giá trị của bộ váy mà cô gái kia mặc trên người nên đoán là cô gái ấy chắc chắn không giàu thì sang.