Tiểu Miêu Miêu che miệng để không hít thở bầu không khí bẩn thỉu ở đây. Ánh sáng lờ mờ khiến Tiểu Miêu Miêu hơi chóng mặt: "Chị Thang, chị thả em ra. Em muốn rời khỏi nơi này."
Chị Thang xé rách lớp mặt nạ ngụy trang, cười lạnh: "Muốn đi hả? Muộn rồi!"
Đã vào đây rồi mà còn muốn đi sao? Không lột một lớp da của cô thì thật có lỗi với biệt hiệu của cô ta - Thang lột da.
Chị Thang sống chết kéo Tiểu Miêu Miêu ngồi xuống trước quầy bar, cô ta vung tay lên: "Tiểu Viên, mang cho cô gái này 'rượu quên sầu' đắt nhất của quán chúng ta."
Nhân viên phục vụ vừa thấy là chị Thang đã tới liền lập tức vui vẻ ra mặt.
Hắn cười hì hì bỏ công việc trong tay xuống, lại gần thần bí hỏi: "Chị Thang, lại bắt được cá lớn hả?"
Vừa nói, hắn còn liếc nhìn Tiểu Miêu Miêu một lượt. Tiểu Miêu Miêu bị ánh mắt của hắn nhìn khiến mất tự nhiên, thậm chí là… Buồn nôn.
"Đúng vậy, còn là một con cá vô cùng lớn."