"Cô bé, em sao vậy?"
Trên đầu đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng êm ái.
Tiểu Miêu Miêu khịt mũi rồi ngẩng đầu lên. Một người phụ nữ mặc váy lụa màu trắng, mái tóc dài để xõa đang nhìn xuống cô.
Nụ cười dịu dàng thân thiện hiện lên trên mặt cô ta. Người phụ nữ như vậy luôn khiến người ta có cảm tình, Miêu Miêu lắc đầu nói: "Em không sao."
"Còn nói không sao hả? Em nhìn mũi của mình đi, khóc đến đỏ lên rồi."
Người phụ nữ rút một tờ giấy ra đưa cho Tiểu Miêu Miêu, tay kia giơ ra đỡ Tiểu Miêu Miêu lên.
Lúc tay của cô ta sắp chạm vào cánh tay Tiểu Miêu Miêu, cô bé vô thức giơ cánh tay lên, né tránh động tác của người phụ nữ.
Tay của người phụ nữ rơi vào khoảng không nhưng cô ta lại không hề thấy lúng túng mà vẫn tiếp tục đưa tay kéo Tiểu Miêu Miêu. Lần này, Tiểu Miêu Miêu không né tránh nữa, để mặc người phụ nữ cầm cổ tay của cô.