Tiểu Miêu Miêu sợ cậu ta lại nói linh tinh, hoàn toàn không dám bỏ tay ra.
Cô bé liếc nhìn Dương Kiêu Sách, nói một cách rất nghiêm túc: "Tôi có thể bỏ ra, nhưng sau khi bỏ tay ra, anh không được nói bậy, biết chưa?"
Dương Kiêu Sách chau mày lắc đầu.
Tiểu Miêu Miêu tức giận.
"Anh lắc gì mà lắc, tôi nói không đúng sao?"
Dương Kiêu Sách rất muốn nói câu "không đúng" với Tiểu Miêu Miêu. Cậu ta nào có nói bậy đâu chứ, rõ ràng là ăn ngay nói thật.
Nhưng bây giờ cậu ta đang bị bịt miệng, nói chuyện cũng khó khăn. Vì vậy càng lắc đầu dữ dội.
Tiểu Miêu Miêu đỡ trán: "Sao tên nhóc nhà anh lại ngoan cố cứng đầu vậy hả? Tôi đã có chồng chưa cưới rồi, nên nhất định là anh nhận lầm người."
"Ưm ưm…" Dương Kiêu Sách lại lắc đầu nguầy nguậy.
Tiểu Miêu Miêu hoàn toàn chào thua Dương Kiêu Sách.
Đường Bảo Bối nhìn hai người họ mà mệt mỏi: "Miêu Miêu, cậu bỏ tay ra trước đi, hỏi thử anh ta xem có chuyện gì?"