Thấy Tiểu Miêu Miêu cúi đầu không nói lời nào, cô chủ nhiệm tưởng cô bé xấu hổ, bèn cười hiền, nhẹ nhàng dặn dò: "Đừng ngại, đây là chuyện mà cô gái nào cũng đều sẽ trải qua, sau khi về nhà thì uống chút nước đường đỏ, ít ăn cay là được."
Ra khỏi nhà vệ sinh, Hạ Kỳ đưa Tiểu Miêu Miêu về nhà.
Trên đường đi, Tiểu Miêu Miêu không hề mở miệng nói chuyện. Lúc chờ đèn đỏ, Hạ Kỳ mới nghiêng đầu nhìn Tiểu Miêu Miêu.
Mặt cô bé đỏ đến sắp nhỏ ra máu, Hạ Kỳ áp tay lên mặt Tiểu Miêu Miêu: "Sao mặt đỏ vậy?"
Tay Hạ Kỳ hơi lạnh, nhưng vẫn không thể làm nhiệt độ trên mặt Tiểu Miêu Miêu hạ bớt.
"Thất cách cách, sao anh không tìm người khác mà lại tìm cô chủ nhiệm?"
Đang nói chuyện dở thì đèn xanh bật sáng. Hạ Kỳ rụt tay lại, để tay lên vô-lăng.
"Tìm cô chủ nhiệm của bọn em không tốt sao?" Hạ Kỳ nhìn về phía trước không chớp mắt, mở miệng: "Anh cảm thấy cô ấy là người thích hợp để giúp em nhất."
Cô chủ nhiệm cũng là người thầy trong cuộc sống.