Nhiều năm qua, Hạ Kỳ có mặt trong tất cả các buổi họp phụ huynh hoặc các buổi hoạt động của cô bé. Bây giờ buổi lễ tốt nghiệp quan trọng như vậy, sao Hạ Kỳ lại có thể không đi? Nhưng không hiểu sao anh luôn muốn nhìn dáng vẻ phồng mồm trợn má, tức giận ngốc nghếch đáng yêu của cô bé.
"Bởi vì anh là người quan trọng nhất trong lòng Miêu Miêu!" Tiểu Miêu Miêu dí dỏm nháy mắt mấy cái.
Ở bên nhau nhiều đến như vậy, mưa dầm thấm lâu, Tiểu Miêu Miêu đã quen xếp Hạ Kỳ vào một trong những người quan trọng nhất. Hễ có chuyện gì thì cô bé luôn theo thói quen mà nói với Hạ Kỳ đầu tiên.
Đôi mắt trong veo của Tiểu Miêu Miêu không giống làm bộ, Hạ Kỳ chấn động...
…
Sáng Chủ nhật, Tiểu Miêu Miêu ngồi trên xe Hạ Kỳ đi học. Cô bé ngồi cạnh ghế lái, liếc nhìn qua Hạ Kỳ đang nhìn phía trước chăm chú lái xe.
Tay Tiểu Miêu Miêu chống cằm, nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Hạ Kỳ và hỏi: "Thất cách cách, chiều nay anh sẽ đến trường gặp em chứ?"