Ngọc Mạn Nhu khẽ thở dài, nhíu mày rầu rĩ nói: "Tiểu Lâm không về nữa."
Không về nữa?
Lời của Ngọc Mạn Nhu như tia sét giáng trúng người Miêu Kỳ Phong. Cậu ta lảo đảo lùi lại mấy bước, sững sờ lên tiếng: "Không về nữa là sao ạ?"
Nhìn dáng vẻ chịu đả kích của cậu em chồng, Hạ Mộng truy hỏi: "Đúng đó, chị Ngọc, sao Tiểu Lâm lại không về nữa vậy?"
"Con bé ở lại châu Úc bầu bạn với ba chồng chị."
Miêu Kỳ Phong vẫn thấy không tin cho lắm, vậy mà Tiểu Lâm lại không về nữa.
"Dì Ngọc, sao dì có thể để Tiểu Lâm ở lại châu Úc một mình chứ? Tại sao dì có thể nhẫn tâm như vậy?" Miêu Kỳ Phong nhìn Ngọc Mạn Nhu với vẻ oán trách.
Ngọc Mạn Nhu cũng rất đau lòng: "Dì đã khuyên rồi, là Tiểu Lâm không muốn về cùng dì."
"Tại sao em ấy lại có thể không về chứ?" Miêu Kỳ Phong thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm câu hỏi rồi đi xuống bậc thềm, xuyên qua sân đi ra ngoài.