Ông Hạ cười khổ: "Hình tượng của tôi trong lòng nó đã được đóng khung rồi, có giải thích cũng chỉ là phí công thôi."
"Vậy ông đành lòng nhìn cậu chủ nhỏ hiểu lầm mình ư?" Quản gia Hạ thấy đau lòng thay cho ông chủ mình.
Đã nhiều năm qua, ông chủ vẫn chỉ có một mình, không ai hiểu ông, cũng không ai quan tâm ông. Tuy rằng năm đó ông chủ thật sự có hơi quá đáng, nhưng chịu giày vò nhiều năm như thế cũng đã đủ rồi mà!
"Thôi, bỏ đi." Ông Hạ khoát tay: "Dù sao đối với nó, tôi cũng đã xấu xa rồi, không cần quan tâm thêm chút chuyện này nữa."
Quản gia Hạ chỉ đành thở dài.
...
Từ khi bước ra khỏi phòng sách của ông Hạ, Hạ Kỳ vẫn luôn sa sầm mặt mày, ngay cả Tiểu Miêu Miêu trong lòng cũng không dỗ dành, không để ý.