Trên bàn ăn, mọi người ai cũng ôm những nỗi lòng riêng mà ăn cơm.
Trên chiếc bàn ăn hoàng gia dài chừng mười mét bày biện đầy các loại món ăn tinh tế cùng trà bánh, ở sau lưng còn có người chuyên phục vụ thức ăn.
Trong không khí như vậy, với tâm trạng như thế, cho dù đồ ăn có ngon miệng mấy cũng trở nên nhạt nhẽo chán ngán. Tiểu Miêu Miêu chỉ ăn qua loa vài miếng đã buông dĩa xuống.
Tiếng kim loại và đồ sứ chạm vào nhau khẽ khuấy động bầu không khí. Hạ Kỳ cúi đầu liếc nhìn hơn phân nửa thức ăn còn lại trong chiếc đĩa trước mặt Tiểu Miêu Miêu: "Sao Miêu Miêu không ăn nữa?"
Tiểu Miêu Miêu chống tay lên cằm, tỏ vẻ không mấy hào hứng, mở miệng nói: "Em không muốn ăn nữa."
"Sao vậy, không phải đây đều là những món em thích ăn hay sao?"
Tiểu Miêu Miêu ra vẻ như bà cụ non mà lắc đầu thở dài: "Ở đây lạnh lẽo quá, em không muốn ăn."