Tiểu Miêu Miêu ngủ một giấc không được ngon cho lắm, trong mơ, cô bé vẫn luôn gặp ác mộng. Cô bé mơ thấy sau khi có em bé mới, ba mẹ không yêu thương cô bé nữa, ngay cả Thất cách cách cũng không thích cô bé nữa.
"Đừng… Em trả lại Thất cách cách cho chị, trả lại ba mẹ cho chị."
Trong khi ngủ mơ, Tiểu Miêu Miêu quơ bàn tay nhỏ, khóe mắt còn chảy thành hàng trong suốt. Hạ Mộng ngồi bên giường, nghe âm thanh nghẹn ngào trong mơ của Tiểu Miêu Miêu, trái tim như bị bóp chặt, khó chịu đến không thở nổi.
"Miêu Miêu ngoan, ba mẹ sẽ luôn yêu con."
Tiểu Miêu Miêu đá chăn ra, Hạ Mộng vội đưa tay ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng. Bàn tay khẽ vỗ về Tiểu Miêu Miêu. Giọng nói Hạ Mộng hơi nghẹn ngào: "Miêu Miêu đừng khóc, mẹ biết sai rồi, mẹ sẽ không làm con đau lòng nữa."
Mí mắt của Tiểu Miêu Miêu khẽ động đậy, cô bé mở mắt ra, lúc trông thấy Hạ Mộng, Tiểu Miêu Miêu trở nên vô cùng kích động.
"Là mẹ hư, Miêu Miêu không cần mẹ ôm."