Chờ Hạ Kỳ lái xe đi, Tiểu Miêu Miêu mới nhún nhảy chạy lên bậc tam cấp. Cô bé vô cùng kích động, hơn một tháng rồi chưa gặp ba mẹ thì nỗi nhớ nhung trong lòng lớn nhường nào chứ.
Bảo mẫu đứng ở cửa ra vào, vừa trông thấy Tiểu Miêu Miêu liền vô thức gọi: "Tiểu…"
"Suỵt…"
Tiểu Miêu Miêu đặt ngón trỏ lên miệng, dí dỏm làm động tác im lặng.
Cô bé muốn cho ba mẹ một niềm vui bất ngờ. Bảo mẫu lập tức hiểu ý, gật đầu cười với Tiểu Miêu Miêu, tỏ ý bà đã hiểu.
Tiểu Miêu Miêu cười ngọt ngào, rón rén bước vào trong. Lúc vịn tay lên cửa, trong nhà đột nhiên vọng ra một tràng cười sang sảng.
Tiểu Miêu Miêu tò mò, không đẩy cửa ra mà áp tai lên cửa nghe lén.
"Nhà họ Miêu chúng ta sắp có thêm người mới sao?"
Người nói chuyện là bà nội Miêu, Tiểu Miêu Miêu ghé tai ngoài cửa có thể nghe thấy sự run rẩy trong giọng của bà nội, song đó không phải là sợ hãi, mà là vui mừng.