Uống rượu xong, sáng hôm sau tỉnh lại, Tiểu Miêu Miêu chỉ thấy đầu mình như bị mấy tảng đá khổng lồ đè nén. Vừa nặng vừa trĩu, khó chịu không tưởng nổi.
"Thất cách cách, Miêu Miêu đau đầu quá."
Tiểu Miêu Miêu ngả vào lòng Hạ Kỳ, vẻ mặt mệt mỏi, rất giống một con mèo bệnh.
Đáng đời! Vốn dĩ Hạ Kỳ muốn mắng Tiểu Miêu Miêu một trận, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô bé trong lòng, cậu bỗng không nỡ nói ra.
Tất cả tức giận đều biến thành tiếng thở dài, ngón tay đầy đặn day nhẹ huyệt thái dương cho cô bé.
"Lần sau còn dám uống nước lung tung không?"
"Không dám nữa."
Giọng nói non nớt mang theo sự hối hận, cô bé tưởng ly nước tối qua chỉ có chút vị lạ, không ngờ đó không phải nước, mà là rượu. Tất cả ký ức tối qua đều mất hết, chỉ còn lại cơn choáng đầu và buồn nôn sau khi uống rượu.
Tiểu Miêu Miêu chưa bao giờ yên lặng như hôm nay, nằm yên trong lòng Hạ Kỳ không nhúc nhích, nhắm mắt nghỉ ngơi.