Ngay lúc cô bé muốn vạch áo cậu ra, thì bàn tay to với khớp xương rõ ràng của cậu giữ lấy tay của cô bé.
Tay bị đau, Tiểu Miêu Miêu kêu khẽ, vô thức buông lỏng "cây nấm" ra.
Hạ Kỳ vội vã kéo chăn che kín chân của mình.
Cậu cúi xuống nhìn vào đôi mắt to sáng lấp lánh của Tiểu Miêu Miêu.
"Thất cách cách, sao không cho em nhìn 'cây nấm' của anh?"
Hạ Kỳ: "…"
Nghe thấy câu hỏi của cô bé, cậu thật sự kích động muốn phun máu.
Tiểu Miêu Miêu nói rồi định luồn tay vào trong chăn, nhưng Hạ Kỳ nào để cô bé toại nguyện. Để cô bé bóp nơi bí mật của mình như thế, cứ cảm thấy là lạ, lại hơi… Ngượng ngùng.
Tay của Tiểu Miêu Miêu bị Hạ Kỳ nắm lấy, bèn bĩu môi, không vui: "Thất cách cách, sao anh không cho em sờ?"
"Khụ…" Gương mặt trắng nõn của Hạ Kỳ đỏ lên, giọng nói lạnh nhạt thường ngày giờ đây khàn đến mức không tưởng nổi.
"Em vẫn còn nhỏ."