Tiểu Miêu Miêu nghe vậy thì ngừng động tác lại, đôi mắt ngây thơ chớp liên tục và nhìn Ngọc Mạn Nhu.
"Mẹ Ngọc, sao vậy?"
Ngọc Mạn Nhu: "..."
Nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cô bé, Ngọc Mạn Nhu hỏi dò một câu: "Miêu Miêu, con có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không thoải mái?" Tiểu Miêu Miêu nhíu mày, đung đưa đầu, cười hì hì mà nói: "Không có ạ... Hức..."
Tiểu Miêu Miêu nấc cụt một cái, mùi "nước" trong nháy mắt sặc đầy khoang mũi. Thật khó chịu! Đấy là cảm giác duy nhất của Tiểu Miêu Miêu hiện giờ.
Ngọc Mạn Nhu ngượng ngùng liếc nhìn phía phòng vệ sinh.
Nếu biết chuyện cô sơ ý tưởng rượu là nước mà đưa cho Tiểu Miêu Miêu uống, không biết Hạ Kỳ có tức giận hay không. Đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì một dáng người mảnh khảnh từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Ngọc Mạn Nhu có tật giật mình, vội vàng nghiêng đầu sang bên khác, không nhìn phía Hạ Kỳ.