Hạ Kỳ từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Ngay cả tiếng thở và nhịp tim đập của chính mình cũng có thể nghe rõ ràng.
Đôi mắt đen tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Miêu Miêu khắp bốn phía.
Cô bé đã không còn ở trên ghế sofa nữa, chỉ có một cục tròn vo màu trắng trồi lên trên chiếc giường lớn phong cách châu Âu.
Hạ Kỳ bước nhanh tới bên mép giường. Cậu mặc lên người chiếc áo choàng tắm màu trắng ngà, để lộ xương quai xanh trắng nõn. Bàn tay to cầm một tấm khăn bông, vừa lau tóc vừa ngả xuống giường nằm.
"Miêu Miêu ngủ rồi à?"
Bên cạnh không có tiếng động gì, nhưng Hạ Kỳ có thể cảm giác được chiếc giường bên cạnh đang khẽ rung.
Đôi mắt đen chợt trở nên nghiêm nghị, chậm rãi nhìn về phía cục tròn vo đang cuộn trong ổ chăn.
Cậu vươn tay về phía tấm chăn đang trùm trên người Tiểu Miêu Miêu.
Khoảnh khắc tấm chăn bị xốc lên, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên là một mảng ga giường màu trắng đã sẫm nước.