Đầu Tiểu Miêu Miêu tránh ra khỏi tay Hạ Kỳ. Cô bé bổ nhào vào ngực cậu khóc hu hu.
"Hu hu hu… Thất cách cách, khuôn mặt Miêu Miêu bị hủy rồi, sao lại thế… hu hu hu…"
"Miêu Miêu không còn xinh đẹp nữa, Thất cách cách cũng không thích Miêu Miêu… Hu hu hu…"
Vừa khóc, Tiểu Miêu Miêu vừa dùng áo của Hạ Kỳ để lau nước mũi.
Lau nước mũi xong cô bé còn chê: "Hu hu hu… cái áo quỷ gì thế này, cứng như vậy, lau rát cả mũi Miêu Miêu… Hu hu hu…"
Hạ Kỳ: "…"
Có phải vừa rồi cậu không nên đùa dai như vậy không?
Tuy nói lúc đó thấy sung sướng, nhưng mà Tiểu Miêu Miêu khóc, cậu sẽ phải tốn nhiều sức đi dỗ dành hơn, có phải là lại lỗ hơn không?
Hạ Kỳ vỗ lưng Tiểu Miêu Miêu, nhẹ nhàng an ủi: "Được rồi, không sao cả, vết hồng đó sẽ hết ngay thôi."