Mặt trời dần ngả về hướng Tây, cả căn phòng dần trở nên tối tăm. Có thể lờ mờ trông thấy bóng hình mạnh mẽ, rắn rỏi của ai đó đứng trước cửa sổ. Hạ Kỳ đút hai tay trong túi quần, nhìn ra ngoài cửa sổ, đăm chiêu suy nghĩ.
Bóng người cậu trong căn phòng mờ tối trở nên cô đơn lạ thường, ngay cả bầu không khí cũng trở nên nặng nề, khó thở.
Tiểu Miêu Miêu đứng ngay cửa ra vào, nhìn bóng lưng Hạ Kỳ, đôi mắt to tròn thuần khiết, ngây thơ, không biết u sầu của cô bé lúc này lại xuất hiện vẻ đau lòng.
Tiểu Miêu Miêu nỉ non: "Thất cách cách."
Cơ thể Hạ Kỳ cứng đờ. Cậu lập tức che giấu cảm xúc phức tạp trong đôi mắt của mình. Lúc xoay người lại, trong mắt cậu chỉ còn vẻ dịu dàng, cưng chiều dành cho Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu."