Chỗ vừa bị nữ sinh kia đánh trên ngực cậu, được âu yếm bởi một bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp của Hạ Lâm.
Một lúc lâu sau, tiếng nói trẻ con lạnh lùng vang lên bên tai Miêu Kỳ Phong: "Đau không?"
"Không đau!"
Miêu Kỳ Phong vừa dứt lời, bàn tay Hạ Lâm đang để trên ngực cậu ta đột nhiên ấn mạnh vào, khiến Miêu Kỳ Phong đau đến mức kêu lên một tiếng.
"Có đau hay không?" Hạ Lâm lại hỏi một lần nữa, đôi mắt phượng xinh đẹp lạnh lùng giống như có cả tầng băng giá.
"Đau!"
Vùng ngực bị Hạ Lâm dùng sức ấn vào một cái, tuyến lệ của Miêu Kỳ Phong tiết ra một chút nước, vành mắt ẩm ướt, nhìn qua rất giống một con chó Pug bị chủ nhân dạy dỗ, có phần đáng thương.
"Đau mà anh còn đứng yên ở đó để cho bọn họ đánh à?"
Hạ Lâm suýt chút nữa hỏi một câu: "Có phải anh ngốc không?".
Miêu Kỳ Phong không dám phản bác lại, ngoan ngoãn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một thằng con trai lớn tướng như anh, nếu như lâm trận bỏ chạy thì mất mặt lắm!"