Chữ cuối cùng được kéo dài ra, giọng nói vô cùng trầm ấm.
Mỗi khi bị Hạ Kỳ hỏi như vậy, ngọn lửa giận trong lồng ngực Tiểu Miêu Miêu sẽ tan biến ngay. Tuy rằng Tiểu Miêu Miêu đã không còn giận nữa, nhưng cô bé vẫn cố chấp khép chặt miệng, không chịu nói chuyện.
Hạ Kỳ không biết làm sao, liếc nhìn chai nước khoáng mà Tiểu Miêu Miêu đang cầm trong tay.
"Đây là nước mà Miêu Miêu chuẩn bị cho anh sao?"
"Không phải!"
Tiểu Miêu Miêu không chút nghĩ ngợi mà chối đây đẩy, cô bé không thèm nói cho Thất cách cách biết, đây là nước mà cô bé lấy cho cậu đâu.
Hơn nữa, vừa rồi chẳng phải có rất nhiều nữ sinh đưa nước cho cậu sao? Có lẽ, Thất cách cách cũng không cần nước của cô bé nữa.
Có điều, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Thất cách cách bị vây quanh, trong lòng Tiểu Miêu Miêu liền không thoải mái. Khó chịu đến không thở nổi, hệt như bị một tảng đá lớn đè lên vậy.