Miêu Kỳ Phong đã quen với việc cô cháu gái vô ơn chỉ biết bênh người ngoài của mình rồi.
Nhưng Miêu Kỳ Phong vẫn như ma xui quỷ khiến, rũ mắt xuống nhìn Hạ Lâm ở trong lòng. Vừa rồi, cậu ta chỉ nghĩ muốn bế Hạ Lâm, lại quên rằng tư thế như vậy sẽ khiến Tiểu Lâm Lâm không thoải mái. Vẻ mặt của cô bé trong lòng hiện giờ quả thật không có gì khác so với bình thường, chỉ là nếp nhăn mờ nhạt ở ấn đường vẫn bị Miêu Kỳ Phong trông thấy.
Cậu ta không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con gì, cũng sẽ không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, nếu chẳng phải Tiểu Miêu Miêu nhắc nhở, chắc là Miêu Kỳ Phong vẫn còn chưa phát hiện ra. Vì vậy, cậu ta không tránh được cảm thấy hổ thẹn.
"Lâm Lâm, anh bế em như vậy, có phải em không được thoải mái lắm phải không?"
Tiếng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu của Hạ Lâm.
Hạ Lâm nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Miêu Kỳ Phong với vẻ ngơ ngác: "Dạ? Không thoải mái gì cơ?"